Phê bình kinh tế chính trị
From Wikipedia, the free encyclopedia
Phê bình kinh tế chính trị hoặc phê bình kinh tế là một hình thức phê bình xã hội bác bỏ các phạm trù và cấu trúc xã hội khác nhau tạo thành diễn ngôn chính thống liên quan đến các hình thức và phương thức phân bổ nguồn lực và phân phối thu nhập trong nền kinh tế. Bài phê bình cũng bác bỏ việc các nhà kinh tế sử dụng những gì những người ủng hộ nó tin là những tiên đề phi thực tế, các giả định lịch sử sai lầm và việc sử dụng tính quy phạm của các câu chuyện mô tả khác nhau.[1] Họ bác bỏ những gì họ mô tả là xu hướng của các nhà kinh tế chính thống, những người coi nền kinh tế là một phạm trù xã hội tiên nghiệm.[2][3]
Bài viết này trong loại bài Kinh tế học |
Đề cương các chủ đề |
---|
Phân loại tổng quát |
Kinh tế học vi mô · Kinh tế học vĩ mô |
Các phương pháp kỹ thuật |
Toán học ·
Kinh tế lượng
|
Lĩnh vực và tiểu lĩnh vực |
Hành vi · Văn hóa · Tiến hóa |
Danh sách |
Tạp chí · Ấn bản |
Các tư tưởng kinh tế Vô chính phủ · Tư bản |
Ăng-lô - Xắc-xông · Phong kiến |
Chủ đề Kinh tế học |
Những nhà phê bình kinh tế có xu hướng bác bỏ quan điểm rằng nền kinh tế, và các phạm trù của nó, được hiểu như là những điều xuyên tạc lịch sử.[4][5] Bởi họ cho rằng đó là một phương thức phân phối tài nguyên tương đối mới, xuất hiện cùng với sự hiện đại.[6][7][8] Do đó, nó được coi là một trong nhiều cách thức cụ thể trong lịch sử dùng để phân phối tài nguyên.
Những nhà phê bình kinh tế phê bình các tình trạng nhất định của chính nền kinh tế, nhưng không nhằm mục đích tạo ra các lý thuyết liên quan đến cách quản lý các nền kinh tế.[9][10][11][12] Những nhà phê bình kinh tế thường coi những khái niệm về nền kinh tế là những nhánh của các khái niệm siêu hình, cũng như các khái niệm thực tiễn xã hội và quy phạm, thay vì coi khái niệm về nền kinh tế là kết quả của bất kỳ sự "tự hiển nhiên" hoặc tuyên bố về "luật kinh tế" nào.[13][14] Do đó, họ có xu hướng coi những quan điểm phổ biến trong lĩnh vực kinh tế là sai lầm, hoặc đơn giản là ngụy khoa học.[15][16]
Ngày nay có nhiều chỉ trích về kinh tế chính trị, nhưng điểm chung của chúng là chỉ trích những gì các nhà phê bình kinh tế chính trị có xu hướng coi là giáo điều, tức là tuyên bố về "nền kinh tế" như một phạm trù xã hội cần thiết và xuyên lịch sử.[17][18]