Bàng-uâ-cê
ciŏng-muòng dò̤ lā̤ siā Hók-ciŭ-uâ gì siŏh-cṳ̄ng Lò̤-mā-cê / From Wikipedia, the free encyclopedia
Bàng-uâ-cê (平話字), iâ hāu lā̤ Hók-ciŭ-uâ Gáu-huôi Lò̤-mā-cê (福州話教會羅馬字), sê ciŏng-muòng dò̤ lā̤ siā Hók-ciŭ-uâ gì siŏh-cṳ̄ng Lò̤-mā-cê. Ĭ dŭ-liāng ô 17 bĭh cê-mō̤, hók-hăk cê-mō̤ (複合字母) gâe̤ng dĕk-sṳ̀ cê-mō̤ (特殊字母) nâ gă diē kó̤ ô 23 bĭh. Bàng-uâ-cê lêng-nguôi gó ô 5 bĭh hù-hô̤ dò̤ lā̤ biĕu-cé̤ṳ sĭng-diêu (聲調), 1 bĭh lièng-cê hù-hô̤ (連字符號) dò̤ lā̤ lièng-giék ĭng-ciék.
Quick Facts
Cuòi sê buōng dèu-mŭk gì
lōng-tŭk bēng-buōng (info/dl)
lōng-tŭk bēng-buōng (info/dl)
Cī bĭh ĭng-bìng ùng-giông gŏng-gé̤ṳ 2017 nièng 11 nguŏk 28 hô̤ gì Bàng-uâ-cê dèu-mŭk gì siŭ-gāi bēng-buōng cháung-gióng, sāi Hók-ciŭ-uâ lōng-tṳ̆k, cĭ-hâiu dó̤i cī piĕng dèu-mŭk gì biĕng-cék cêu huāng-ióng mâ̤ lì lāu. (Muòi-tā̤ bŏng-cô)
Close
"Bàng-uâ-cê" sê siŏh piĕng Bàng-uâ-cê ùng-ciŏng, buóh ché̤ṳ Háng-cê bēng-buōng "平話字", dók cŭ-uái.