Công quốc Parma
From Wikipedia, the free encyclopedia
Công quốc Parma, tên gọi chính thức là Công quốc Parma và Piacenza (tiếng Ý: Ducato di Parma e Piacenza; tiếng Latinh: Ducatus Parmae et Placentiae) là một công quốc lịch sử trên Bán đảo Ý, được thành lập vào năm 1545, toạ lạc ở miền Bắc nước Ý, trong khu vực thuộc vùng Emilia-Romagna hiện nay.[1]
Công quốc Parma và Piacenza
|
|||||||||||||||||||
---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|
Tên bản ngữ
| |||||||||||||||||||
1545–1802 (1808) 1814–1859 | |||||||||||||||||||
Công quốc Parma và Piacenza (màu xanh) | |||||||||||||||||||
Bắc Ý năm 1815. | |||||||||||||||||||
Tổng quan | |||||||||||||||||||
Vị thế | Công quốc | ||||||||||||||||||
Thủ đô | Parma Piacenza | ||||||||||||||||||
Ngôn ngữ thông dụng | Emilian Italian Latin | ||||||||||||||||||
Tôn giáo chính | Công giáo La Mã | ||||||||||||||||||
Chính trị | |||||||||||||||||||
Chính phủ | Quân chủ chuyên chế (Công quốc) | ||||||||||||||||||
Công tước | |||||||||||||||||||
• 1545–1547 | Pier Luigi Farnese (đầu tiên) | ||||||||||||||||||
• 1854–1859 | Robert I (cuối cùng) | ||||||||||||||||||
Lịch sử | |||||||||||||||||||
Lịch sử | |||||||||||||||||||
16 tháng 9 1545 | |||||||||||||||||||
• Hiệp ước Aix-la-Chapelle | 24 tháng 4 năm 1748 | ||||||||||||||||||
1 tháng 11 năm 1802 | |||||||||||||||||||
• Pháp thôn tính | 1808 | ||||||||||||||||||
• Restored | 11 tháng 4 năm 1814 | ||||||||||||||||||
• Thống nhất Ý | 3 tháng 12 1859 | ||||||||||||||||||
Địa lý | |||||||||||||||||||
Dân số | |||||||||||||||||||
• Ước lượng | 501,000 trong thế kỷ XIX | ||||||||||||||||||
Kinh tế | |||||||||||||||||||
Đơn vị tiền tệ | Lira Parma | ||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||
Ban đầu là một công quốc nằm dưới quyền cai trị của Nhà Farnese sau khi Giáo hoàng Phaolô III biến nó thành công quốc cha truyền con nối cho chính con trai của ông, Pier Luigi Farnese, nó được cai trị bởi triều đại Farnese cho đến năm 1731, khi công tước cuối cùng của nó là Antonio Farnese, qua đời mà không có người thừa kế trực tiếp.[1][2]
Công quốc bị xâm lược bởi Napoléon Bonaparte và sáp nhập toàn bộ lãnh thổ vào Pháp, chủ quyền của nó được khôi phục vào năm 1814 sau thất bại của Napoléon. Vợ thứ hai của Napoléon là Maria Ludovica của Áo (Maria Luigia của Parma), sau đó đã cai trị với tư cách là nữ công tước của nó cho đến khi bà qua đời. Nhà Bourbon được khôi phục lại quyền cai trị Parma vào năm 1847, và vào năm 1859, công quốc chính thức bị bãi bỏ khi nó được Nhà Savoia hợp nhất vào lãnh thổ của mình và sau này là một phần của Vương quốc Ý thống nhất.[1]