Thành thị Trung tâm Quốc gia
From Wikipedia, the free encyclopedia
Remove ads
Ở Trung Quốc, một thành phố trung tâm quốc gia (tiếng Trung: 国家中心城市; tiếng Trung: 國家中心城市; Hán-Việt: Quốc gia Trung tâm Thành thị; bính âm: Guójiā Zhōngxīn Chéngshì) là một thành phố, đô thị có tầm quan trọng khu vực, quốc gia và quốc tế. Hiện tại, Trung Quốc công nhận chín thành phố trung tâm quốc gia: Bắc Kinh, Thiên Tân, Trùng Khánh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thành Đô, Vũ Hán, Tây An và Trịnh Châu.
Khái niệm do Bộ Nhà ở và Phát triển Đô thị-Nông thôn Trung Quốc đề xướng vào năm 2005 như một bước đi đầu tiên nhằm cải cách sự đô thị hóa ở Trung Quốc. Những thành phố này là những đô thị có vai trò dẫn dắt, phát triển, thực hiện các nhiệm vụ chính trị, kinh tế và văn hóa.[1]
Tháng 2 năm 2010, Bộ Nhà ở ban hành "Kế hoạch Hệ thống Đô thị Quốc gia" và đưa năm thành phố lớn vào danh sách, gồm Bắc Kinh và Thiên Tân ở Vành đai Kinh tế Bột Hải, Thượng Hải ở Vùng kinh tế Châu thổ sông Dương Tử, Quảng Châu ở Vùng kinh tế Châu thổ Châu Giang và Trùng Khánh ở Vùng kinh tế Tam giác Phía Tây. Riêng Hồng Kông cũng được liệt là một thành thị trung tâm quốc gia đặc biệt.[2]
Các thành phố trong danh sách có vòng ảnh hưởng mạnh mẽ lên các đô thị chung quanh trong tiến trình hiện đại hóa và hội nhập dịch vụ trong các lĩnh vực cơ sở hạ tầng, tài chính, giáo dục công lập, phúc lợi xã hội, cải thiện điều kiện vệ sinh, cấp phép kinh doanh và quy hoạch đô thị. Bộ Nhà ở cũng nhấn mạnh đến các thành phố trung tâm vùng gồm Thâm Quyến, Nam Kinh, Vũ Hán, Thẩm Dương, Thành Đô và Tây An.
Remove ads
Danh sách thành phố trung tâm quốc gia
Remove ads
Hình ảnh
- Hồng Kông
(trường hợp đặc biệt)
Tham khảo
Wikiwand - on
Seamless Wikipedia browsing. On steroids.
Remove ads
